Mùa đông nước Nga trong mắt người trẻ Việt xa quê

Có những ngày tuyết rơi trắng cả miền ký ức, phủ lên nỗi nhớ một màu lặng lẽ đến nao lòng. Mùa đông ở nước Nga không chỉ lạnh, mà còn có một cái buốt rất riêng, len lỏi vào từng kẽ tay, kẽ áo và cả những khoảng trống mênh mông trong lòng người xa quê.

Mùa Đông Đầu Tiên: Lạnh Ngoài Trời, Ấm Trong Tim

Tôi còn nhớ như in mùa đông đầu tiên khi vừa đặt chân đến xứ sở bạch dương. Trời phủ đầy tuyết, con đường từ ký túc xá ra ga tàu như trải dài bất tận, mỗi bước chân dường như đè nặng bởi không chỉ cái lạnh mà còn bởi một nỗi cô đơn không tên. Khi ấy, tôi đang bắt đầu hành trình du học Nga với biết bao bỡ ngỡ.

Ngày đó, tôi đi theo học bổng nhà nước, thuộc chương trình học bổng hiệp định giữa hai chính phủ. Với vốn tiếng Nga khiêm tốn học vội trong vài tháng, mọi cuộc trò chuyện đều chắp vá bằng ánh mắt, nụ cười,…Nhưng lạ thay, chính cái ngây ngô ấy lại khiến tôi học nhanh hơn và trưởng thành lúc nào chẳng hay.

Vùng Ngoại Ô Và Những Bài Học Từ Sự Im Lặng

Một cuối tuần nọ, tôi tự dưng thấy mình không thể chịu nổi sự ngột ngạt của căn phòng nhỏ trong khu ký túc, nên quyết định xách ba lô bắt tàu về vùng ngoại ô. Ở đó, nước Nga hiện lên không phải bằng những công trình lộng lẫy hay những đại lộ náo nhiệt, mà bằng màu trắng dịu dàng của tuyết, bằng sự lặng thinh của hàng cây già cỗi đứng hiên ngang trong gió rét.

Không khí như đặc lại, từng hơi thở phả ra khói mờ. Tôi cảm thấy như chính mình đang được gột rửa khỏi bộn bề cuộc sống. Dù ở một nơi cách xa trung tâm văn hóa, xa cả những trường đại học Nga danh tiếng mà tôi vẫn ngày ngày tới lớp, nơi ấy cho tôi hiểu về bản chất của một nước Nga trầm lặng, sâu sắc và đầy tình cảm.

Người Bà Nga Và Một Bữa Cơm Lạ Mà Quen

Tôi không thể quên được chiều hôm đó, khi bước vào căn nhà nhỏ có hơi ấm tỏa ra từ bếp củi và đôi mắt hiền hậu của bà chủ nhà — người mà tôi luôn gọi thân thương là babu. Đôi tay bà khô ráp nhưng ấm áp lạ kỳ, đón tôi vào bếp như đón một đứa cháu lâu ngày mới về.

Bữa cơm đơn giản nhưng ngập tràn yêu thương: món sallad củ cải đỏ, bí đỏ chiên, nấm om gà, và blin quết kem chua — đặc sản không thể thiếu của ẩm thực Nga. Tôi vừa ăn, vừa nghe bà kể chuyện về những năm tháng kháng chiến, về những ngày người Nga và người Việt cùng nhau sát cánh. Dù không hiểu hết từng từ do rào cản tiếng Nga, tôi vẫn cảm nhận trọn vẹn cái tình người không rào chắn.

Tách Trà Ngọt, Tuyết Rơi Nhẹ Và Cảm Giác Bình Yên

Người Nga có thói quen uống trà vào mùa đông, và tôi cũng thế. Một tách trà nóng, vài viên socola và một chiếc bánh nướng thơm lừng là đủ để làm tan đi cái lạnh bên ngoài cửa sổ. Ngồi nhâm nhi, nhìn tuyết rơi qua lớp kính mờ hơi sương, tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Đó là những khoảnh khắc giúp tôi tạm quên đi áp lực từ các buổi học chuyên ngành, những kỳ thi căng thẳng trong trường đại học Nga, hay những đêm dài thao thức vì nhớ nhà. Cuối tuần, thay vì ru rú trong phòng, tôi chọn cách đi thật xa — không phải để chạy trốn mà để tìm lại chính mình giữa một nước Nga rộng lớn.

Những Điều Không Có Trong Giáo Trình

Đi du học Nga không chỉ là học tập hay nhận tấm bằng được tài trợ bởi học bổng chính phủ. Với tôi, đó là hành trình học cách sống, học cách cảm, học cách biết ơn. Tôi biết ơn những người thầy tận tâm, những người bạn quốc tế chan hòa, và cả những người Nga xa lạ sẵn sàng giúp đỡ tôi khi lạc đường, khi mệt mỏi, khi đau bệnh giữa mùa đông khắc nghiệt.

Tôi đã gặp những người bạn Việt Nam đến Nga bằng nhiều con đường: học bổng hiệp định, học bổng Nga, hay tự túc. Dù xuất phát điểm khác nhau, chúng tôi đều mang trong tim một hành trang chung: hy vọng, khát khao và nỗi nhớ quê hương luôn thường trực.

Tạm Biệt Một Ngày Đông, Gửi Lại Một Nỗi Nhớ

Tạm biệt bà babu, tôi quay lại thành phố với lòng đầy lặng lẽ. Nhưng lần này, tôi không còn thấy lạnh nữa. Có lẽ bởi tôi vừa chạm vào một phần rất riêng của nước Nga — phần dịu dàng, chân thành và đong đầy ký ức.

Mỗi người sẽ có một nước Nga của riêng mình, một mùa đông đáng nhớ của riêng mình. Nhưng tôi tin rằng, nếu bạn cũng đang hoặc sẽ mang theo hành trang học bổng chính phủ Nga, hay đơn giản chỉ là niềm yêu thích tiếng Nga và khát vọng bước chân vào một trường đại học Nga nào đó, hãy một lần đi thật xa — để thấy mình rõ hơn giữa tuyết trắng.

Và rồi, biết đâu, bạn cũng sẽ viết một chương thanh xuân thật đẹp như tôi đã từng.