Mùa xuân đầu tiên sau những năm dài sống xa quê, tôi trở lại giảng đường xưa, nơi những kỷ niệm tươi đẹp thời thanh xuân bắt đầu ùa về. Nhưng không phải, lần này tôi không về Hà Nội, nơi mà tôi đã từng ôm ấp những ước mơ của tuổi trẻ. Tôi về với mùa đông nước Nga, nơi tôi đã sinh sống, học tập và trưởng thành. Và câu chuyện của tôi bắt đầu từ những ngày tuyết đầu mùa, những ngày mà tôi cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn nhưng lại đầy ắp những cảm xúc chân thành và những mộng tưởng không bao giờ phai.
Những ngày tuyết rơi đầu mùa ở Ulyanovsk
Chưa bao giờ tôi quên được cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi ở Ulyanovsk, nơi tôi đặt chân đến sau khi nhận học bổng Nga. Đó là một buổi sáng mùa đông, tôi thức dậy và thấy cả đất trời trắng xóa trong lớp tuyết mỏng manh. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, tạo thành những đống tuyết dày đặc trên mặt đất. Cái lạnh cắt da thịt, nhưng trong lòng tôi lại có một cảm giác khó tả, như một niềm vui mơ hồ, một niềm vui mà chỉ có những người rời xa quê hương mới có thể hiểu được.
Cảm giác ấy thật khó diễn tả, khi tôi còn rất trẻ, chỉ mới 18 tuổi, đi xa quê để theo đuổi những giấc mơ du học, chạm vào những chân trời mới. Nhưng, tôi không thể cưỡng lại được cảm xúc ấy. Một cậu trai mới lớn, với những câu thơ vụng về, đã cố gắng viết ra những dòng cảm xúc đượm đầy nỗi nhớ nhà. Tuyết rơi, tôi nghĩ về những người con gái tôi đã yêu, về một cô gái tên Huệ mà tôi đã yêu thương một cách thầm lặng từ hồi cấp ba, dù chưa bao giờ dám nói lời yêu.
Tình yêu du học sinh
Với tôi, những ngày tháng du học ở Nga, đặc biệt là mùa đông, không chỉ là những bài học trên giảng đường trường đại học Nga, mà còn là những cảm xúc mơ mộng và chân thành về tình yêu. Tôi yêu Huệ, một người con gái tôi chưa bao giờ dám nói hết lòng mình. Dù chúng tôi học ở những thành phố khác nhau, nhưng trong mỗi bức thư gửi từ Ulyanovsk sang Moskva, tôi đều tưởng tượng đến hình ảnh em với mái tóc dài, khuôn mặt dịu dàng.
Những năm tháng ấy, tôi mơ mộng rất nhiều về một tình yêu mà dường như không bao giờ thành hiện thực. Và khi tôi gặp lại Huệ, dù cô ấy cũng học tại Liên Xô, tình cảm của tôi lại như vụt tắt. Huệ giờ đã có người yêu, và tôi nhận ra rằng tình yêu tuổi trẻ, dù đẹp đẽ và trong sáng, cũng không thể trụ vững qua khoảng cách và thời gian. Cảm giác tan vỡ đó giống như những bông tuyết khi gặp phải ánh sáng mặt trời, tan chảy và biến mất, để lại trong lòng tôi một cảm giác tiếc nuối mà không thể thay đổi.
Mùa đông Nga và những nỗi nhớ không tên
Ngày qua ngày, tuyết vẫn rơi, và tôi vẫn tiếp tục cuộc sống du học đầy thử thách tại Học viện Kỹ thuật Quân sự ở Ulyanovsk. Dù xung quanh tôi chỉ toàn là những người đàn ông, tôi vẫn thường nhìn ra ngoài cửa sổ vào mỗi chiều mùa đông, ngắm tuyết rơi, tưởng tượng về những con phố Hà Nội, về những con đường tôi từng bước qua với Huệ. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, dù ngoài trời tuyết vẫn đang phủ dày trên những mái nhà.
Những kỷ niệm ấy không bao giờ phai nhạt trong tôi, dù tôi đã sống ở Nga bao lâu, dù tôi đã học xong và có những thành công nhất định trong cuộc sống. Du học Nga không chỉ mang đến cho tôi những kiến thức mới, những trải nghiệm quý giá mà còn là nơi tôi học được cách đối diện với sự cô đơn, với nỗi nhớ nhà và tình yêu không thành. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của mình khi nhận học bổng nhà nước từ chính phủ Nga, khi những năm tháng đầu tiên ở Nga giống như một chuyến phiêu lưu đầy thú vị, nhưng cũng đầy thử thách.
Những năm tháng ấy, dù tôi không có cơ hội để sống trong một tình yêu đơm hoa kết trái, nhưng tôi học được cách yêu thương bản thân mình, cách đối diện với những giấc mơ và ước mơ còn dang dở. Học bổng chính phủ Nga đã mở ra một chân trời mới, không chỉ về mặt học vấn mà còn về mặt cảm xúc. Tôi đã học được cách hòa nhập, cách sống với những con người khác biệt, những nền văn hóa khác biệt, và quan trọng hơn cả là cách sống với chính những cảm xúc của mình.
Ngày hôm nay, khi nhìn lại những năm tháng du học ở Nga, tôi thấy mình đã trưởng thành rất nhiều. Tôi không còn là chàng trai 18 tuổi, nhút nhát và mơ mộng nữa, mà giờ đây tôi đã hiểu rằng, đôi khi những điều không thành, những mối tình không đến bến bờ, lại chính là những ký ức đẹp đẽ nhất mà ta có thể lưu giữ. Và dù đi đâu, dù ở đâu, tôi sẽ luôn nhớ về trường đại học Nga, những con phố lạnh giá đầy tuyết, và những bài học không thể nào quên trong cuộc đời du học.
Du học tại Nga không chỉ là một hành trình học vấn, mà còn là hành trình của những cảm xúc, của những câu chuyện tình yêu dang dở và những kỷ niệm không thể xóa nhòa. Tôi không thể quên được mùa đông Nga, những bông tuyết đầu mùa, và cả những giấc mơ tuổi trẻ mà tôi đã đi qua. Chính nhờ những trải nghiệm ấy, tôi đã hiểu rằng, mỗi cuộc hành trình, dù dài hay ngắn, đều có giá trị riêng của nó. Và đôi khi, những điều không thể chạm tới, cũng giống như những bông tuyết trắng và mối tình đầu tiên, lại là những thứ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời…